Tòa… tự xử đi!

Tòa… tự xử đi!

Thẩm phán đặt ra loạt câu hỏi cho Nguyễn Thành Ngọc về việc bồi thường vì hại chết một đồng nghiệp, bị cáo vẫn tỏ ra ngây ngô và cuối cùng tuyên bố tòa muốn làm gì thì làm đừng hỏi mình nữa.

- Tui chỉ… quơ dao thôi chứ đâu có đâm anh ấy.

- Đâm người ta hai nhát gây thủng phổi, thủng động mạch mà bảo là quơ à. Bây giờ gia đình nạn nhân yêu cầu phải bồi thường, bị cáo có đồng ý không?

- Dạ… Tui cũng không biết gia đình có khả năng bồi thường không nữa.

- Tòa không hỏi gia đình. Bị cáo là người đã thành niên thì phải tự chịu trách nhiệm về hậu quả do mình gây ra.

- Bị cáo… không đủ khả năng.

- Tòa không hỏi về khả năng. Tòa hỏi bị cáo có chấp nhận bồi thường không?

- Thôi tòa cứ quyết đi, đừng hỏi nữa. Tui nghèo khổ quá trời, giờ đi tù lấy tiền đâu mà bồi thường tiền ma chay, này nọ.

- Nếu bị cáo không đồng ý bồi thường thì tòa cũng sẽ buộc theo luật định. Nhưng như thế chứng tỏ bị cáo không hề ăn năn hối lỗi. Tòa hỏi một lần nữa, bị cáo có đồng ý bồi thường không?

- Dạ… dạ…

- Sao không trả lời đi?

- Tòa làm bị cáo khó trả lời quá à! Bị cáo đã nói là tòa cứ quyết đi mà.

Quá ngao ngán vì phân tích hoài mà bị cáo chẳng hiểu thế nào là lẽ phải, tình người (mà đây cũng được xem là một tình tiết để giảm nhẹ hình phạt), tòa án TP HCM tuyên phạt Nguyễn Thành Ngọc án chung thân, buộc bồi thường toàn bộ chi phí mai táng cho gia đình nạn nhân.